Thứ Ba, 27 tháng 9, 2016

Những điểm mới trong nhận thức về “Diễn biến hòa bình” và đấu tranh chống “Diễn biến hòa bình” theo tinh thần Nghị quyết Đại hội XII của đảng

“Diễn biến hòa bình” là chiến lược toàn cầu phản cách mạng do chủ nghĩa do chủ nghĩa đế quốc và các thế lực thù địch tiến hành bằng các biện pháp phi quân sự, nhằm chiến thắng chủ nghĩa xã hội không cần chiến tranh.
Ra đời từ sau Chiến tranh thế giới thứ hai, trải qua gần 70 năm chống phá cách mạng xã hội chủ nghĩa, hiện nay “diễn biến hòa bình” vẫn không hề thay đổi bản chất, song hình thức tiến hành và thủ đoạn của nó có sự thay đổi khá nhiều; tùy theo điều kiện, hoàn cảnh cụ thể của chế độ xã hội chủ nghĩa ở từng nước, mà phương thức, thủ đoạn “diễn biến hòa bình” chống phá cách mạng có sự khác nhau, chính vì vậy đòi hỏi chúng ta cũng có những nhận thức mới về vấn đề này.

1. Nhận thức về “diễn biến hòa bình”
Xét về quan niệm truyền thống,“diễn biến hòa bình” được coi là “chiến lược của chủ nghĩa đế quốc và các thế lực phản động quốc tế thực hiện dưới một phương thức, thủ đoạn mới, phi quân sự để chống phá, đẩy lùi và đi đến xoá bỏ chủ nghĩa xã hội”.
 Bản chất thật sự của “diễn biến hòa bình” hiện nay là hoạt động của các thế lực đế quốc tư bản lớn và cường quyền nhằm vào các nước có chế độ chính trị mà họ coi là không phù hợp với lợi ích của họ, bằng tổng hợp các biện pháp chính trị, quân sự, kinh tế, văn hóa, xã hội, ngoại giao, an ninh... để chuyển hóa chế độ chính trị của các nước này theo quỹ đạo có lợi cho họ. Bản chất đó thể hiện rõ ngay trong tính chất phản cách mạng của “diễn biến hòa bình”. Đó là các tính chất: chính trị phản động, dân tộc chủ nghĩa, toàn cầu, phi vũ trang.
Những biến thái mới của “diễn biến hòa bình” trong thời gian gần đây:
Thứ nhất, chủ thể của “diễn biến hòa bình” không chỉ là các thế lực thù địch, các nước đế quốc tư bản mà còn có cả các nước theo chủ nghĩa dân tộc hẹp hòi, bành trướng và bá quyền. Theo đó, động cơ chính trị của “diễn biến hòa bình” đã chuyển từ đấu tranh ý thức hệ là chính sang đấu tranh vì lợi ích dân tộc cục bộ là chính.
Thứ hai, phương thức hoạt động “diễn biến hòa bình” đã chuyển trọng tâm từ bên ngoài tác động vào bên trong các nước sang thúc đẩy các hoạt động chống đối ngay bên trong nội địa, trong nội bộ và tại chỗ là chính.
Thứ ba, “diễn biến hòa bình” đã phát triển đến đỉnh cao, đến mức có thể coi là một “công nghệ”, đó là “công nghệ lật đổ”, với kịch bản gồm: hình thành lực lượng đối lập sẵn sàng cho một cuộc bầu cử; đẩy mạnh truyền thông kích động trong các cuộc bầu cử; tẩy chay hoặc không công nhận kết quả bầu cử nếu phe đối lập không chiến thắng; tổ chức cho các đám đông với tên gọi là “người dân” xuống đường đấu tranh, cộng hưởng bởi các phương tiện truyền thông gây ra bạo lực đường phố; can thiệp từ bên ngoài vào với danh nghĩa ủng hộ “những chiến sĩ đấu tranh vì dân chủ” bởi lí do “có gian lận trong bầu cử”; sử dụng công cụ thông tin và ngoại giao gây sức ép với chính quyển mới được bầu và ép họ từ chức, giải tán, hoặc quốc hội buộc tuyên bố bãi bỏ kết quả bầu cử; cuối cùng là tuyên bố thắng lợi và công khai ủng hộ, công nhận chính phủ mới thân họ.
Thứ tư, gây sức ép vể kinh tế - tài chính và tấn công mạng thông tin là
hai phương thức nổi lên trong hoạt “diễn biến hòa bình” của các thế lực thù địch, phản động và cường quyển đối với các nước nhỏ.
Thứ năm, triệt để sử dụng các trang mạng xã hội trên internet và vai trò các tổ chức phi chính phủ để gieo mầm, thúc đẩy “xã hội dân sự”, kích động sự phản kháng của các phẩn tử chống đối ở trong nước biểu tình phản đối để lật đổ chế độ do các nhân vật và các đảng tiến bộ lãnh đạo.
Thứ sáu, mục tiêu chủ yếu của “diễn biến hòa bình” trong thời gian gần đây là làm thay đổi tính chất quốc gia, dân tộc của chế độ chính trị của các nước theo hướng có lợi cho chủ nghĩa đế quốc và cường quyền vì lợi ích địa - chính trị và địa - kinh tế thay vì mục tiêu chính trị cực đoan.
2. Đấu tranh chống “diễn biến hòa bình”
Đấu tranh chống “diễn biến hòa bình” là tổng hợp các biện pháp chính trị, kinh tế, pháp luật, ngoại giao, nghiệp vụ của cả hệ thống chính trị để phòng ngừa, ngăn chặn, vô hiệu hóa các hoạt động “diễn biến hòa bình” của các thế lực thù địch và bá quyền trên các lĩnh vực, nhằm bảo vệ vững chắc chế độ chính trị, bảo vệ chủ quyển, lợi ích quốc gia, bảo vệ Đảng, Nhà nước và nhân dân.
Chủ thể của đấu tranh chống “diễn biến hòa bình” là toàn bộ hệ thống
chính trị, của các ngành, các cấp, trong đó, các lực lượng Công an nhân dân, Quân đội nhân dân làm nòng cốt. Tính chất của cuộc đấu tranh chống “diễn biến hòa bình” là cuộc đấu tranh chính trị, đấu tranh giai cấp với hình thái mới, lâu dài và phức tạp. Trong đó, các biện pháp mang tính phòng ngừa từ bên trong nội bộ và trong nội địa là chính, có tính quyết định.
Mục tiêu của cuộc đấu tranh là làm thất bại chiến lược “diễn biến hòa
bình” của các thế lực đế quốc và bá quyền, giữ vững ổn định chính trị, môi trường hòa bình để xây dựng và phát triển đất nước; bảo vệ vững chắc độc lập, chủ quyền, thống nhất, toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc; bảo vệ Đảng, Nhà nước, nhân dân và chế độ xã hội chủ nghĩa; bảo vệ sự nghiệp đổi mới; bảo vệ lợi ích quốc gia, dân tộc và nền văn hóa Việt Nam tiên tiến, đậm đà bản sắc dân tộc.
“Diễn biến hòa bình” diễn ra trên tất cả các mặt của đời sống chính trị- kinh tế - xã hội của đất nước. Vì vậy, đấu tranh chống “Diễn biến hòa bình” là cuộc đấu tranh tổng lực trên lĩnh vực chính trị, kinh tế, văn hóa, tư tưởng, quốc phòng, an ninh, đối ngoại./.
                                                                      
                                                                                         ( H.A)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét